Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 42. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 42

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Không chỉ vậy, ngay cả vị thanh khách mưu sĩ lớn nhất vương phủ là Lý Nghĩa Sơn cũng bước ra khỏi căn phòng âm u, chắp tay lặng ngắm kỳ cảnh mười năm khó gặp. Dường như ánh nắng có phần chói mắt, y giơ tay lên che, lẩm bẩm một mình:

"Kiếm Cửu Hoàng, Sở Cuồng Nô, lại phải dỡ đi vô số lầu các nữa à?"

Chỉ thấy lão khôi kia hoàn toàn không để ý đến mấy vị thủ các nô, có vẻ như trong trời đất này, hiếm có đối thủ nào đáng để lão coi trọng, chỉ gầm lên:

"Thằng Hoàng Lão Cửu kia, ra đây chịu chết!"

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói:

"Hoàng Lão Cửu? Lão Hoàng, là đang gọi ngươi à? Ngươi tuyệt đối đừng nói với ta là ngươi có ân oán với lão khôi này đấy!"

Lão Hoàng đưa tay giật mảnh vải rách, để lộ ra chiếc hộp gỗ tử đàn hình dài vẫn còn khiến Từ Phượng Niên kinh hãi. Lão quay đầu cười, vẫn là dáng vẻ sún răng cửa lộng gió. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Từ Phượng Niên lại nghĩ không biết lúc lão bộc này uống hoàng tửu, có phải chỉ cần khép chặt những chiếc răng còn lại là rượu cũng có thể lọt vào miệng hay không.

Lão khôi hiển nhiên đã thấy lão mã phu đeo hộp gỗ đứng ở mũi thuyền, mái tóc bạc bay loạn, khuôn mặt dữ tợn.

Trong lúc Từ Phượng Niên căng thẳng đến không dám thở mạnh, Lão Hoàng vươn một bàn tay khô vàng, vuốt ve chiếc hộp gỗ, vẫn không quên quay đầu lại cười ngây ngô, ngẩng cổ làm một động tác rót rượu vào miệng trông rất khó coi, rồi nói:

"Thiếu gia, cái kia?"

Từ Phượng Niên tức quá hóa cười:

"Coi cái tướng của ngươi kìa! Có chút phong thái cao thủ nào không vậy? Nếu ngươi thật sự giẫm phải cứt chó mà thắng được, ta sẽ mời ngươi uống một trăm vò hoàng tửu Long Nham Trầm Quán."

Người mã phu bị lão khôi mắng là "Hoàng Lão Cửu", được Lý Nghĩa Sơn gọi là "Kiếm Cửu Hoàng" khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, mắt Từ Phượng Niên như bị lóa đi, Lão Hoàng không còn vẻ khờ khạo ngốc nghếch nữa, thay vào đó là một phong vị không thể tả rõ, chỉ cảm thấy lão bộc vốn bất động như núi này, lại còn có vẻ oai phong hơn cả lão khôi mang đao kia.

Trong ba tấm biển lớn của Thính Triều Đình có một tấm khắc chữ "Khí Xung Đẩu Ngưu", nói về loại kiếm khí vô thượng chỉ tồn tại trong điển tịch, thực tế hoàn toàn hư vô mờ mịt. Từ Phượng Niên thầm nghĩ, nếu Lão Hoàng này thật sự biết múa kiếm, vậy thì quả thật đáng để người ta cạn một chén, hai chén, cho đến cả ngàn chén rượu.

Mẹ kiếp, đúng là đồ lừa đảo.

Chẳng thấy Lão Hoàng hành động thế nào, chiếc hộp gỗ đã rung lên như tiếng rồng ngâm, âm thanh ông ông vang vọng, không hề chói tai mà lại chấn động lòng người.

Từ Phượng Niên ngây người, Lão Hoàng ba năm qua cùng hắn trộm gà bắt chó, cùng bị người ta cầm cuốc gõ đầu, chẳng lẽ quả thật là một cao thủ?

"Kiếm Nhất."

Lão Hoàng lẩm nhẩm hai chữ, bước một bước nhẹ nhàng từ mũi thuyền. Chiếc thuyền ô bồng mà Từ Phượng Niên đang ngồi liền lùi về phía bờ, vô cùng ổn định, một lá thuyền con nhẹ nhàng lướt lui, vẽ nên những vòng sóng lan tỏa.

Từ Phượng Niên trông theo bóng dáng gầy gò của Lão Hoàng đang đạp sóng lao đi.

Một đầu của chiếc hộp gỗ tử đàn bật mở, một thanh trường kiếm lao vút ra.

Đại Trụ Quốc đứng dậy trên đỉnh núi và Lý Nghĩa Sơn trong Thính Triều Đình đồng thời thốt lên:

"Kiếm Nhất, Long Xà."

Lão khôi mang đao cười ngạo nghễ:

"Tốt, tốt lắm, Hoàng Lão Cửu, đợi ngươi bao nhiêu năm nay, hôm nay ông nội ta sẽ phá tan cửu kiếm của ngươi, rồi khiến ngươi phải bớt đi một thanh kiếm trên lưng!"

Kẻ ngoại đạo như Từ Phượng Niên nhìn mà bực bội phát cáu.

Bởi vì dù biết rõ đó là cuộc đối đầu đỉnh cao giữa những cao thủ hàng đầu giang hồ, nhưng trong mắt hắn, chỉ là một đao đối một kiếm, chẳng nhìn ra được môn đạo gì, thậm chí còn kém xa trận quyết đấu lúc đầu giữa lão khôi song đao và Ngụy gia gia.

Điều duy nhất hắn nhìn ra là từ trong hộp kiếm tử đàn lại bay ra thêm một thanh kiếm nữa.

Từ Phượng Niên nào biết rằng những chiêu thức thượng thừa nhất đều quy về sự đơn giản và thuần túy nhất.

Đại Trụ Quốc quên cả uống rượu, tay cầm chén rượu, khẽ thở dài:

"Kiếm Nhị."

Lý Nghĩa Sơn trong Thính Triều Đình chậm rãi thốt ra hai chữ:

"Tịnh Đế Liên."

Một người trên núi, một người ở lưng chừng núi, hai người hiển nhiên vô cùng ăn ý.

Một kiếm hóa hai kiếm, hai kiếm hóa ba kiếm.

"Kiếm Tam."

"Tam Cân."

Chỉ mới ba kiếm mà kiếm quang đã rợp trời, bao phủ cả đất trời.

Song Đao Lão Khôi, Tam Kiếm Lão Hoàng.

Quả thực như Bán Thần Bán Tiên.

Từ Phượng Niên ngồi phịch xuống thuyền, cười ngây ngô:

"Đáng thưởng, mẹ nó chứ, đều là tuyệt kỹ thượng thừa!"