Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Xe bò của Phương gia đưa thẳng về đến tận cửa, Tô Tử Tịch dõi mắt trông Phương Tích đánh xe rời đi.

Vừa xoay người lại, hắn đã thấy Diệp Bất Hối vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, chẳng biết đứng sau lưng mình từ lúc nào, đang khoanh tay quan sát, sắc mặt thoáng âm trầm.

Tô Tử Tịch trong lòng lập tức thót một cái: “Sao tiểu cô nãi nãi này lại đến đây?”

“Ngươi thật là, uổng cho ta đứng đây chờ gần một canh giờ!” Diệp Bất Hối thấy hắn không mở miệng, hừ một tiếng, càng thêm bực bội.

Hôm qua đã dự tiệc nên nàng không tới. Hôm nay nghĩ hắn hẳn còn chưa dùng cơm, bèn đặc biệt ghé tìm; không ngờ đến nơi lại chẳng thấy bóng người, chẳng rõ đã đi đâu mất.

Đàn ông có tiền là dễ hư hỏng, quả là lời chí lý!

Tiểu tổ tông này, lẽ nào đến để trả lại kỳ phổ?

Thấy bọc đồ vuông vức nàng xách trong tay, Tô Tử Tịch đã đoán được bảy tám phần. Nàng đang lúc nóng, nói điều hay ho gì cũng vô ích, vì vậy hắn dứt khoát mở toang cửa chính, làm một động tác “mời vào”.

“Coi như ngươi còn có lương tâm!” Thấy vậy, Diệp Bất Hối lại hừ một tiếng, nhét một gói giấy dầu vào tay Tô Tử Tịch, rồi mới đi thẳng vào trong, giọng nói trong trẻo vọng lại: “Đây là ta tiện đường mua lúc qua đây, nếu ngươi không muốn ăn thì cũng có thể không ăn!”

Chẳng cần nhìn, chỉ ngửi thôi cũng biết là bánh thịt. Diệp Bất Hối xưa nay khẩu xà tâm Phật; quãng thời gian chung sống đã giúp Tô Tử Tịch hiểu thấu tính nết của nàng, trong lòng vừa thấy buồn cười, lại nghèn nghẹn chua xót.

Đúng lúc Diệp Bất Hối quay đầu, đôi mắt nàng lập tức trợn tròn: “Sao hả, ngươi thật sự không muốn ăn à? Vừa rồi thấy ngươi được người ta dùng xe bò đưa về, là đến nhà người khác làm khách sao? Có phải đã ăn sơn hào hải vị rồi, nên chẳng thèm cái bánh thịt này của ta nữa?”

“Sao có thể chứ?” Tô Tử Tịch thuận tay khép cổng, bước theo sau, dỗ dành tiểu cô nương ấy: “Tâm ý của Bất Hối, sao ta lại nỡ chê?”

Chẳng biết câu nói này chạm vào chỗ nào, sắc mặt Diệp Bất Hối dịu đi đôi chút.

“Đúng rồi, kỳ phổ này trả lại ngươi.” Lúc này hai người đã vào nhà, Diệp Bất Hối hạ giọng, đặt cuốn kỳ phổ gói ghém cẩn thận lên bàn, chần chừ một thoáng rồi nói tiếp: “Cha ta còn bảo, ngươi đã thi đỗ Đồng sinh, đây là chuyện tốt. Ngươi nói đã ăn tiệc rồi, nhưng đó là tiệc đồng môn, không phải gia yến.”

“Nhà ngươi không có ai chúc mừng, vậy thì đến nhà ta đi. Ngươi với cha ta, cả ta nữa, ba chúng ta cùng ăn một bữa, coi như mừng việc này, ngươi có đến không?”

Tô Tử Tịch sẽ không vì sĩ diện hão như bản thân thuở trước mà làm tổn thương trái tim Diệp Bất Hối, nghe vậy bèn mỉm cười đáp: “Đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Ta vừa về, nghỉ ngơi một lát; yên tâm, buổi chiều ta sẽ qua.”

“Vậy được, không được thất hẹn đấy. Ta về sẽ đi mua ít rượu thịt. Nếu ngươi không đến, ta sẽ cho ngươi biết tay!” Nàng vung vẩy nắm tay nhỏ, dường như vẫn còn “ghi hận” chuyện hôm nay bị bắt chờ một canh giờ, trước khi đi lại không quên cảnh cáo một phen.

Tô Tử Tịch cười khổ; với tính tình tiểu ớt cay này, mình nào dám cho nàng leo cây?

Tiễn nàng đi rồi, Tô Tử Tịch vào thư phòng ở chính phòng. Dựa vào cửa sổ phía nam là một dãy giá sách nhỏ, sách trên giá đều đã sờn cũ. Hắn đặt từng cuốn kỳ phổ lên; tuy bản thân không mấy hứng thú với việc đánh cờ, nhưng dù sao cũng là di vật của Tô phụ, giữ lại cũng là một niệm tưởng.

“Bất Hối đúng là một mầm non cờ vây, không biết nàng có tham gia kỳ thi đấu không nhỉ?” Nghĩ tới sự say mê cờ vây của Diệp Bất Hối, Tô Tử Tịch thầm ngẫm.

Đại Trịnh kế thừa phong khí của Tiền Ngụy; tuy có ràng buộc đối với nữ giới, nhưng cũng không hẳn cấm họ tham gia các hoạt động xã hội. Những việc như thi đấu cờ vây, từ trước đến nay nam nữ đều có thể góp mặt, đặc biệt nữ tử chưa xuất giá còn ít bị hạn chế hơn so với phụ nhân đã có chồng.

Một tiểu cô nương gia cảnh bình thường như Diệp Bất Hối, nếu dự kỳ thi đấu, có thể lấy được mấy phần thưởng, cũng hữu ích cho việc hôn sự về sau.

“Haiz, nhưng với tính nết của Bất Hối, chẳng có chút phong thái quân tử nào. Dẫu có thắng trận, danh vang thiên hạ, thì cái tính ấy cũng đủ dọa chạy quá nửa đám đàn ông rồi.” Nghĩ tới tính khí tiểu ớt cay, Tô Tử Tịch không khỏi bật cười lắc đầu, thay giày tất rồi đi đến Diệp thị thư tứ.

Lâm Hóa huyện xem như nơi dân cư đông đúc; phố xá san sát cửa hàng, tiếng rao hàng rong, gánh hàng dập dìu không dứt.

Trong lòng Tô Tử Tịch dâng lên nỗi buồn man mác, tựa như vừa sang một thế giới khác. Nhìn quanh toàn kẻ lạ người dưng, chỉ có cha mẹ Diệp Bất Hối mới mang lại cho mình chút thân thiết cùng ấm áp.

Đúng lúc ấy, phía trước có một tiệm thịt. Trên sạp bày thịt kho vừa ra lò; sau quầy có một người đang ngồi, tuy là kẻ bán thịt nhưng mặt mày hiền hòa. Vừa ngẩng đầu thấy Tô Tử Tịch, ông liền cất tiếng: “Ấy, Tô tiểu ca, thân thể ngươi yếu quá, đọc sách chớ liều mạng như vậy.”

Bên cạnh có một phụ nhân đang lựa thịt, nghe vậy khúc khích: “Tiểu ca trông cũng tuấn tú, chỉ là thân thể yếu một chút; nhớ mấy hôm trước còn ngất xỉu nữa cơ.”

Lời chưa dứt, một cô nương đi ngang. Nàng vóc người cao ráo, y phục không đắt tiền nhưng giặt giũ sạch sẽ, gương mặt trái xoan; nghe vậy thì mím môi cười, lộ hai lúm đồng tiền nông nông, xem ra hết sức tán đồng.

Tô Tử Tịch đành cười khổ đáp lại, hàn huyên đôi câu. Trương lão bản bán thịt liền cắt một miếng thịt đầu heo béo ngậy, trải tờ giấy dó, cười ha hả: “Nào, mang về bồi bổ thân thể đi, cha ngươi trước kia thường tới mua đấy!”

Tô Tử Tịch từ chối không được, đành nhận lấy, rồi hướng đến Diệp thị thư tứ. Diệp Bất Hối đang đứng ngoài cửa nói chuyện với một người; kẻ ấy tuổi không lớn, mặc một bộ công sai phục, đeo một cây thước sắt, trông cũng khá oai phong.

Tô Tử Tịch đến gần, nghe thấy Diệp Bất Hối đang chống nạnh đối đáp: “... Đàm An, ngươi thật vô lý. Ta giao du với ai, bao nhiêu tuổi, thì liên can gì đến ngươi?”

“Cha ta còn chưa mở miệng, đâu đến lượt người ngoài như ngươi nói ba nói bốn? Nếu còn vô lý như vậy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là kẻ thật sự không biết lễ số!”

Dứt lời, nàng định quay vào lấy chổi đuổi người, ai dè lại thấy Tô Tử Tịch đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

Tuy trước mặt Tô Tử Tịch nàng vẫn luôn mạnh miệng như thế, nhưng vừa dứt những câu kia, lúc này bị hắn nhìn chằm chằm, Diệp Bất Hối bỗng thoáng ngượng, gò má hơi ửng đỏ.

“Này! Ngươi còn không đi?” Thấy công sai Đàm An vẫn ngẩn người, Diệp Bất Hối chống nạnh, tức giận quát.

Đàm An lúc này mới hoàn hồn, liếc về phía Tô Tử Tịch đang tiến lại. Vẻ thất vọng lướt qua mặt; chưa đợi Tô Tử Tịch thay nàng đuổi người, hắn đã quay đầu bỏ đi.

“Cái tên Đàm An này, dạo trước còn bình thường, từ khi kế thừa chức công sai của cha, có phải đầu óc hỏng rồi không?” Nhìn theo bóng lưng hắn, Diệp Bất Hối vẫn còn bực: “Ngươi không biết đâu, hắn vậy mà chạy tới dạy ta rằng ta tuổi không còn nhỏ, không nên quá thân cận với ngươi; nếu cứ đến nhà ngươi mãi, bị người ta trông thấy sẽ khó nói chuyện nhà chồng!”

“Ha ha, ta cần hắn tới dạy đời sao?”

Người cổ đại thật trưởng thành sớm. Đàm An trông cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi thôi nhỉ? Tô Tử Tịch im lặng một chốc rồi nói: “Lúc này nói những lời ấy, quả thật quá sớm; nhìn ngươi chẳng giống người có thể gả đi chút nào.”

Ánh mắt lướt qua thân thể tiểu cô nương, hắn xoa cằm, gật đầu chắc nịch: “Ừm, vẫn là một tiểu nha đầu!”