Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hữu hiệu rồi!
Hai mắt Dư Khuyết sáng lên, hắn lại the thé kêu to: "Nãi nãi, ta đau quá, ngươi đừng cắn ta nữa, ta đau!"
Tiếng khóc lớn lại xuất hiện ở trong miệng lão phụ mặt lông, bà ta điên cuồng kêu lên: "Nãi nãi không có muốn ăn ngươi, không có muốn ăn ngươi! Ô ô, nãi nãi sai rồi, ta sớm nên nghĩ đến mới đúng... Chờ ăn xong người này, nãi nãi sẽ tới tìm ngươi!"
Thật hiển nhiên, bà ta cũng không quên đi kẻ địch là Dư Khuyết này, nhưng bị quấy nhiễu như thế, thân thể đã triệt để rơi vào trong sự vây khốn của hai đạo quỷ ảnh hắc bạch kia.
Chỉ thấy cái bóng đen đang mổ bụng bà ta, lấy tay móc tim, còn cái bóng trắng đang ghì lấy cổ bà ta, muốn bóp cho bà lão này tắt thở.
Dư Khuyết hơi híp mắt xuống, đột nhiên lại thổi mạnh vào hai đạo quỷ ảnh kia, đồng thời xốc chiếc mũ trên đầu chúng lên.
Vì vậy, hai gương mặt tử thi vốn thô ráp của hai con quỷ tốt đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt bà lão mặt lông, trong miệng chúng nó lại không ngừng thì thào lẩm bẩm:
"Nương, vì sao người lại ăn mất A Qua?"
"A nương, người ăn ta được không, đừng ăn A Qua mà."
Chỉ nghe “A” một tiếng, sau đó lão phụ mặt lông run rẩy ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn về phía hai cái mặt quỷ kia. Hai người này, một người chính là đại nhi tử, một người khác chính là đại nhi tức của bà.
Thì ra không lâu sau khi lão phụ nhân này ăn mất đứa tôn tử đến đây đưa cơm, nhi tử và nhi tức của bà ta đều xấu hổ cùng với oán hận đến mức treo cổ chết ngay trong nhà. Nhưng oan hồn của bọn họ cũng không tiêu tan, về sau dưới sự tình cờ nào đó, bọn họ lại bị Dư Khuyết đi ngang qua thu phục, lúc này mới cùng nhau truy tìm đến tận nơi này.
Đây cũng là nguyên nhân khiến lão phụ khi bắt gặp hai đạo quỷ ảnh này, sắc mặt lại hiện lên vẻ nghi hoặc như vậy.
Hai con quỷ vừa cắn xé bà ta vừa nghi hoặc hỏi: "Vì sao, vì sao... nương à, vì sao vậy?!"
Trong tiếng kêu khóc ai oán của trẻ nhỏ, trong tiếng chất vấn của nhi tử nhi tức, bà lão mặt lông - bởi vì chưa hoàn toàn biến thành quỷ vật nên vẫn có vài phần trí tuệ của con người – lập tức ôm mặt khóc to, tâm thần sụp đổ: "Trời ơi... Rốt cuộc là ta đã làm cái gì thế này?"
Dư Khuyết thấy thế, trên mặt càng thêm vui sướng.
Cả người hắn bốc lên khí nóng, lúc này cũng không để ý tới nguy hiểm nữa, đã trực tiếp nắm lấy cơ hội nhào lên phía trước, một cước giẫm xuống lưng đối phương, một tay siết chặt cổ đối phương, lại lấy ra một cây búa ngắn từ bên hông, trên mặt lóe lên một tia hung tàn, hắn vung búa lên hung hăng chém vào bàn tay, gót chân của lão phụ mặt lông lá nọ.
Giữa tiếng loảng xoảng, bà lão kia kêu la thảm thiết: "Do các ngươi làm hại, đều do các ngươi làm hại!"
Dư Khuyết không thèm để ý đến lời bà ta kêu, sau khi chém xong, trong lòng vẫn chưa yên tâm, hắn lại tiếp tục chém xuống tứ chi của lão phụ. Mãi cho đến khi đối phương gần như đã biến thành một cái nhân côn trụi lủi, khí nóng trên người hắn mới thoát đi, toàn thân vô lực, chỉ có thể vịn tường mới đứng được.
Trong khi ấy, bà lão mặt lông lá nọ vẫn một mực kêu khóc điên cuồng, không thể phân biệt rõ, đến cùng bản thân là người hay yêu nữa, chỉ biết ô ô rên rỉ lại vô lực nhúc nhích trên mặt đất, nhìn vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Nhìn thấy một màn này, Dư Khuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó phất phất tay áo bào, bật cười một tiếng: "Yêu quỷ định đánh lừa người ta sao? Chỉ khiến ta buồn cười thêm thôi."
Sau khi vịn vào tường nghỉ ngơi hồi lâu, Dư Khuyết mới cảm nhận được khí lực của mình có chút khôi phục. Nhưng vì đã liên tục phun ra hai ngụm máu lớn, khiến sắc mặt của hắn vẫn còn tái nhợt như cũ, mà thứ này thì không thể khôi phục được trong một đoạn thời gian ngắn.
Chẳng qua hắn cũng không trì hoãn thêm, đã lập tức phấn chấn tinh thần, cầm lấy một quyển sách bên cạnh, lại lấy từ trong đó ra một đống dây thừng màu đen nhánh, cùng mấy cái đinh bằng gỗ đào đã được ngâm máu chó.
Dây thừng vốn được bện từ tóc người, bên trên mang theo nhân khí, có thể trói quỷ.
Máu chó ngâm đinh gỗ đào vốn là máu chó đen, ẩn chứa dương khí mười phần, có thể áp quỷ.
Trước đó, cả hai thứ này đều được dùng giấy dầu bọc kín mít, vừa có thể chống ẩm, vừa có thể ngăn ngừa thứ mùi bên trong biến vị, tránh để lão phụ mặt lông kia ngửi được.
"Do các ngươi làm hại, do hai kẻ không có lương tâm các ngươi làm hại!" Bà lão mặt lông vẫn đang gào khóc không thôi, chỉ hận không thể cắn xé hai con quỷ tốt đang bay bên cạnh, nhưng rất nhanh, bà ta đã không còn kêu to được nữa.
Bởi vì Dư Khuyết đã tiến lên, đầu tiên là dùng sợi dây thừng bằng tóc người đen bóng quấn lấy thân thể cùng toàn bộ những đoạn tay chân đứt gãy của bà ta vào cùng một chỗ, lại trực tiếp thắt nút luôn vào.
Ngay sau đó, giữa vùng rừng núi lại vang lên một chuỗi thanh âm đóng đinh chan chát.
"Á! Đau quá, đau chết ta mất." Bà lão mặt lông kêu to.